Cafe đến với tôi từ hồi tôi là sinh viên năm 3, lúc đó tôi đã đi làm thêm được một thời gian. Tôi hay thức khuya để làm sản phẩm cho khách hàng và cafe như một thứ giúp tôi làm việc dễ dàng hơn. Thức uống ưa thích và gần như duy nhất của tôi là cafe đen, không đường, nóng hoặc đá, khi thư thả thì là pha pin, khi không có thời gian thì sẽ là pha máy hoặc hòa tan. Chỉ khi đi đâu đó, không có vị đen quen thuộc thì tôi mới dùng đồ uống khác, nhưng thường vẫn là cafe.
Sáng nay, trong một buổi cuối tuần thưởng thức pin cafe quen vị, nhìn lâu vào li cafe, tôi chợt nhận ra kể từ đợt đó, trong mọi sự kiện cuộc sống của tôi, đều có vị của cafe bên cạnh, lặng lẽ, quen thuộc…
Cafe và bạn bè, người thân
Thường khi nhắc đến cafe cùng bạn bè, ta hay liên tưởng tới hình ảnh nhóm đông bạn cùng ngồi quanh bàn cafe, cười nói vui vẻ, kể cho nhau mọi chuyện. Tuy nhiên, Tôi, bạn bè và cafe có vẻ là một bộ ba không mấy ăn ý. Tôi ngoài đời là một người hoạt bát, lắm lời, nhưng tôi với cafe thì lại không như vậy. Tôi cũng có cafe với bạn bè, nhưng cũng chỉ 2, 3 người bạn, thật thân, thật lâu, ngồi lại để than chuyện đời, kể chuyện tương lại. Cafe với người thân thì lại càng hiếm có khi cả năm một lần, vì cả nhà duy mỗi tôi uống cafe, dịp tết lễ ở nhà thời gian dài, vui vui thì bố cùng uống với tôi một cốc.
Cafe và chuyện công việc, học hành
Tôi biết đến cafe cũng chính từ chuyện học và chuyện làm của tôi. Cafe giúp tôi tỉnh táo để xử lý công việc, giúp kéo cái não lười của tôi vận động. Đến giờ, khi khung giờ làm việc và học tập của tôi kéo dài từ 8h30 sáng đến 11h đêm, thì như một thói quen không thể bỏ, ngày nào tôi cũng cần 1 đến 2 li cafe làm bạn đồng hành, tất nhiên là đen, không đường. Hôm nào thiếu cafe là cảm giác không thể hoàn thành được việc gì. Ấy vậy mà cũng có đôi lúc tôi bị say cafe, uống cafe để tỉnh táo, mà phản tác dụng. Hôm ấy đến cafe cũng cảm thấy mệt, không đủ tỉnh táo để chạy một ngày dài trong cái nhịp sống của xã hội mình…
Cafe và những chuyến đi
Mỗi khi có dịp ra ngoài (xa khỏi Hà Nội hoặc quê nhà) tôi cũng đều cố thưởng thức một li cafe, vừa là thói quen uống cafe khó bỏ, vừa là muốn trải nghiệm cảm giác uống cafe trong một không gian mới. Khi thì là ngay cafe có sẵn ở đó, có khi là chuẩn bị sẵn cafe từ nhà đem theo. Dù ở đâu, chỉ cần được thưởng thức một li cafe chuẩn vị là luôn cảm thấy thông suốt, tĩnh tường.
Cafe và những cuốn sách
Sách và cafe là một combo tuyệt với. Bất kỳ ai biết uống cafe đều không thể phủ nhận điều đó. Với tôi, đọc sách là trải nghiệm câu chuyện, ý nghĩa truyền tải trong cuốn sách đó, và cafe là phương tiện giúp tôi đi dọc trải nghiệm ấy một cách trọn vẹn nhất. Hầu hết mọi cuốn sách mà tôi từng đọc, đều có li cafe bên cạnh. Cafe như một loại gia vị hoàn hảo nêm vào bữa ăn chính thêm phần đậm đà, trọn vẹn.
Cafe một mình
Mỗi khi có thời gian thảnh thơi, tôi luôn thích thưởng thức cafe một mình. Khi ấy tôi có thể trọn vẹn tận hưởng cốc cafe. Cafe cũng có thể thoải mái đưa tôi đi đến đâu tùy thích, hoặc tôi có thể mượn cafe để đi đến đâu tôi cần. Mở bài nhạc ballad nhẹ nhàng, ngân nga theo nhịp, thả lỏng cơ thể, nhìn giọt cafe nhỏ từ từ, hít hà hương thơm đặc trưng có lẽ là cảm giác an yên nhất trong nhịp sống hối hả thời nay. Nhấp hụm cafe tỉnh táo, cho dòng chảy cuộc sống chậm lại, ngẫm nghĩ những gì đã làm, đang làm, xem mình đang đi đúng hay sai, xem mình cần phải làm gì tiếp theo, để khi quay lại với dòng chảy cuộc sống, mình luôn làm chủ được phong cách, lối sống, cá tính của mình.
Cafe “bận rộn”
Cách tôi đến với cafe, sử dụng cafe hằng ngày dường như rất “bận rộn”, mỗi khi tôi đến quán quen lấy một cốc cafe đem đi, hay dùng vội 15p, chị chủ quan lại nói đùa rằng thấy tôi uống cafe mà phát thương vì hấp tập. Khi cuộc sống chạy nhanh hơn bạn, bạn trở nên bận rộn để theo kịp nhịp độ đó, nhu cầu thưởng thức một tách cafe ngon nhường chỗ cho nhu cầu dùng một tách cafe thực dụng, tỉnh táo.
Vì thế, tôi luôn thích những giây phút được thưởng thức cafe chậm dãi, cảm nhận vị đắng của cafe trên đầu lưỡi, trôi dần và đọng lại dư vị đậm đà đặc trưng. Mỗi khi ấy, tôi như đứng ngoài cuộc sống, đoàn tàu cứ thế chạy và tôi thì ngồi ở sân ga, ngẫm nghĩ, không lo lỡ chuyến, không lo muộn giờ tàu đi.
Cảm ơn Cafe vì những phút giây như thế!